Đăng Nhập để Viết Bài!

Nội dung bài viết không được spam

12 tháng 7 2011

Bị cáo doạ… bắn phóng viên ngay tại Tòa

Bị ảo giác, Dũng luôn cảm thấy người khác thù ghét và có ý muốn cướp tài sản của mình.

Để an toàn hơn, y đã dùng dao đâm chết người bác ruột và lên kế hoạch giết cả đại gia đình. Trước vành móng ngựa, y vẫn đe doạ… bắn phóng viên khi bị chụp ảnh...

Giết bác ruột vì sợ bị chiếm đoạt tài sản


Ngày 11/7, TAND Hà Nội đã đưa bị cáo Đặng Tuấn Dũng (SN 1984, trú tại tổ 9 phường Bồ Đề, quận Long Biên, Hà Nội) về hành vi giết người. Nạn nhân của vụ án mạng này là bà Đặng Thị Chung (SN 1952, cùng trú tại địa chỉ trên. Bà Chung là chị gái ruột của bố Dũng, tức là bác của Dũng).
 
Sau gần một năm bị tạm giam để phục vụ công tác điều tra, Dũng trông có vẻ già dặn hơn, tóc bạc và gương mặt tua tủa những râu ria. Khi Dũng được dẫn giải vào khán phòng xử án, tất cả mọi ánh mắt đổ dồn về phía y, dường như ai cũng muốn nhìn cho rõ kẻ giết bác ruột và lên kế hoạch giết cả đại gia đình -  gây xôn xao dư luận 1 năm về trước.
 
Theo cáo trạng truy tố, khoảng 15 giờ 30 ngày 8/5/2010, Dũng điều khiển xe máy Jupiter BKS 30H8 5822 màu đen vàng, chở bạn gái tên Hân về nhà chơi. Khi Dũng và Hân đi qua cổng nhà bà Chung thì thấy bà Chung một mình đang đứng sơn hàng rào sắt trước cửa. Dũng liền vào bếp lấy một con dao nhọn, sắc giấu vào trong áo rồi chạy sang chỗ bà Chung. Đứng phía sau, Dũng bất ngờ vung dao đâm 3 nhát liên tiếp vào lưng, bụng và sườn của nạn nhân. Bà Chung chỉ kịp kêu lên: “Ối giời ơi, thằng Dũng nó đâm chết tôi rồi” và gục xuống. Nạn nhân đã chết vì mất máu cấp.
 
Sau khi đâm chết bác ruột, Dũng và người bạn gái lên xe máy, phóng đi. Đứa cháu bất lương này đã cầm cố xe máy, cùng bạn gái trốn vào Bình Dương. Ngày 11/5, Dũng bị bắt ở Bình Dương.

Dũng ra dấu "bắn bỏ" khi phóng viên chụp hình

Cơ quan công an tìm được cuốn sổ của Dũng, trong đó Dũng đã lên sơ đồ sẽ giết chết 2 bà bác đầu tiên, sau đó sẽ là ông chú ruột, cuối cùng là chị gái và anh rể... Bản thân mẹ đẻ Dũng, dù không nằm trong "hồ sơ thần chết" này nhưng cũng bị Dũng đánh cho lên bờ xuống ruộng nhiều lần phải "sơ tán" khỏi nhà, đến ở và làm việc cho một xưởng làm than dưới chân cầu Long Biên.
 
Theo cơ quan điều tra, Dũng có tiền sử bệnh thần kinh. Từ năm 2002 đến năm 2003, Dũng đã được gia đình đưa đến Bệnh viện Tâm thần Hà Nội điều trị 02 lần. Thấy bệnh tình thuyên giảm, gia đình đã đưa Dũng về điều trị ngoại trú tại trạm ý tế địa phương. Những ngày sống cùng gia đình và họ hàng bên nội, Dũng thỉnh thoảng có chửi nhau với hai người bác của mình, trong đó có bà Chung.
 
Giám định tâm thần của cơ quan chức năng đã kết luận, Dũng có mắc bệnh tâm thần, thể ảo giác thực tồn. Trước, trong và sau khi thực hiện hành vi phạm tội, bị cáo Dũng bị hạn chế khả năng nhận thức và điều khiển hành vi. Tuy nhiên, theo phân bệnh quốc tế về các rối loạn tâm thần thì Dũng hoàn toàn có khả năng chịu trách nhiệm trước pháp luật về hành vi của mình.
 
Do có mắc bệnh tâm thần thể ảo giác làm hạn chế khả năng nhận thức và điều khiển hành vi nên lúc nào Dũng cũng nghĩ bà Chung thù ghét và có ý chiếm đoạt tài sản của mình. Để bảo toàn số tài sản của mình, Dũng đã nhẫn tâm giết người bác của mình.
 
Người mẹ đau khổ

Khán phòng xử án khá nhỏ, chỉ có hai hàng ghế dành cho những người tham dự phiên Toà. Người nhà bị cáo, đồng thời cũng là người nhà nạn nhân có tới 5 người dự.
 
Người mẹ của Dũng cũng tới dự Toà. Người đàn bà nhỏ thó, lam lũ không rời mắt khỏi đứa con đang đứng trước vành móng ngựa. Nhìn đứa con trai của mình tóc đã bạc nhiều hơn, bà ấy đau khổ lắm. Gương mặt như đanh lại, khoé mắt rần rật, ngân ngấn nước.

Khi được hỏi chuyện, người mẹ bất hạnh của Dũng như trút bỏ được nỗi lòng: “Thằng Dũng bị bệnh tâm thần từ khi nó lên 10 tuổi. Một hôm đi học về, nó chui vào xó ngồi co ro nên gia đình cho đi khám. Tới khi nó 15 tuổi thì bị nặng hơn và phải đi khám nhiều lần, bác sĩ cho điều trị ngoại trú. Nhưng dần dần, nó không chịu uống thuốc. Mẹ dỗ thì uống, nhưng đa số nó toàn đợi khi mẹ quay đi là vứt thuốc đi.”
 
Người mẹ Dũng không giấu nổi những giọt nước mắt khi nói đến gia cảnh của mình: “Bố thằng Dũng mất vì bại liệt cách đây chục năm rồi. Ông ấy nằm 1 chỗ 8 năm mới mất. Mình tôi phải nuôi cả gia đình. Bây giờ, tôi vẫn bán than, nuôi chị gái của Dũng đang bị ung thư.”
 
Người đàn bà ấy chẳng biết phải xin giảm nhẹ tội cho con thế nào. Được hỏi gì bà ấy cũng chỉ "vâng ạ", "dạ không". Bà ấy kể, chắt chiu được đồng nào là mua quà vào thăm con. Bà ấy không dám xin giảm tội cho con vì biết rằng, nỗi đau nó gây ra cho người ruột thịt là rất lớn. Người mẹ ấy chỉ thương con vì nó phạm tội khi không phải người bình thường. Những lúc trái gió trở trời, bệnh của Dũng lại phát thêm. Nhất là lúc trời nóng quá hay lạnh quá.
 
Khi Dũng còn ở nhà, tới bữa ăn bà phải nhắc: “Nó cứ đi lang thang ra vườn hoa chỗ bến xe nên ở đây nó gặp con bé người yêu. Con bé ấy cứ bám theo nó suốt.”. Mẹ của Dũng vừa nói vừa lau nước mắt.
 
Dọa... bắn cả phóng viên

Trong phiên xử hôm nay, mọi hành động của Dũng đều chứng tỏ sự không bình thường của con người y. Phải nhắc nhở nhiều lần, chủ toạ phiên Toà mới có thể yêu cầu bị cáo đứng lên trả lời câu hỏi của hội đồng xét xử. Mọi câu trả lời của bị cáo vẫn chỉ xoay quanh nội dung duy nhất: vì bị thù ghét, sợ mất tài sản nên giết người.
 
Thậm chí, khi nhóm phóng viên hướng ống kính về phía bị cáo để chụp ảnh, Dũng đã giơ hai bàn tay bị còng lên, ngón tay chĩa ra hình khẩu súng để đe doạ…bắn. Khí ánh đèn flash từ chiếc máy ảnh loé sáng, Dũng tỏ ra sợ hãi, co rúm người lại.
 
Sau khi xem xét toàn bộ vụ án, HĐXX đã tuyên phạt bị cáo Đặng Tuấn Dũng mức án 10 năm tù giam về tội giết người.
 
Con nhận án 10 năm, bà mẹ đau khổ chỉ biết khóc. Bà chỉ ước, giá mà các cô của Dũng có thể tha thứ cho nó mà xin giảm tội cho cháu chứ đừng khăng khăng buộc tội nặng thêm.
 
Theo VnMedia

Socializer Widget By Blogger Yard
SOCIALIZE IT →
FOLLOW US →
SHARE IT →

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Viết cảm nhận của bạn